Chùa Sắc Tứ Tịnh Quang được khởi lập vào năm 1739 dưới thời Vua Lê Ý Tông, bởi Hòa thượng Tu Pháp, tự Chí Khả. Ban đầu, chùa có tên là Am Tịnh Độ, một nơi tu hành giản dị nhưng đã sớm trở thành trung tâm tâm linh của vùng đất Quảng Trị. Đến năm Kỷ Sửu (1739), Chúa Nguyễn Phúc Khoát, trong một lần ngự giá đến Quảng Trị, đã bị cuốn hút bởi vẻ đẹp thanh tịnh và không khí trang nghiêm của chùa. Cảm khái trước cảnh trí Phật đường, Chúa đã đích thân viết năm chữ “Sắc Tứ Tịnh Quang Tự” trên bảng sơn son thếp vàng, ban tặng cho chùa. Từ đó, Am Tịnh Độ chính thức mang tên Chùa Sắc Tứ Tịnh Quang, trở thành một danh thắng nổi tiếng của xứ Đàng Trong.
Tên gọi “Tịnh Quang” mang ý nghĩa sâu sắc trong triết lý Phật giáo. “Tịnh” biểu trưng cho sự thanh tịnh, trong sạch của tâm hồn, còn “Quang” là ánh sáng trí tuệ, soi rọi con đường giác ngộ. Cặp câu đối chữ Hán tại điện Phật của chùa đã diễn giải ý nghĩa này một cách tinh tế:
“Tịnh tâm quy hướng Từ Tôn, ly tứ cú tuyệt bách phi, kiến sắc văn thanh, diệu huyền, mong chuyển hóa trần tâm thế đạo;
Quang chiếu thẳng về Bảo Sở, siêu việt Tam hiền Thập địa, tạo nhân duyên thọ kết quả thù thắng, là thành tựu thánh cảnh hiền nhân!”
(Dịch nghĩa: Trần Trọng Khoái).
Câu đối này không chỉ ca ngợi vẻ đẹp tâm linh của chùa mà còn nhắc nhở con người hướng tới sự thanh tịnh, giác ngộ và sống theo chân, thiện, mỹ.


