Cơm Âm Phủ gắn liền với nhiều giai thoại, mỗi câu chuyện lại mang một màu sắc riêng, nhưng đều lý giải cho cái tên độc đáo này. Một trong những câu chuyện được kể nhiều nhất là về vua Minh Mạng. Tương truyền, trong một lần vi hành, vua lạc đường và ghé vào nhà một bà lão để xin cơm.
Trong bối cảnh nhà tranh vách đất, ánh đèn dầu leo lét, bà lão dọn ra một đĩa cơm trắng với những món ăn giản dị như rau, thịt được thái sẵn. Bữa ăn tuy đơn sơ nhưng lại khiến nhà vua vô cùng ấn tượng. Sau này, khi trở về cung, vua cho các đầu bếp tái hiện lại món ăn, và vì dùng bữa trong khung cảnh mờ ảo như chốn “âm phủ”, món ăn được gọi tên như vậy.
Một câu chuyện khác lại kể rằng, món cơm này ra đời vào đầu thế kỷ 19, do một doanh nhân lập nên. Quán thường mở vào ban đêm, chuyên phục vụ những người đi xem tuồng, xem hát về khuya. Địa điểm quán thường nằm ở nơi vắng vẻ, hẻo lánh, chỉ có ánh đèn dầu tù mù soi rọi. Do đó, thực khách đã gọi vui là quán cơm “âm phủ” và dần dần cái tên này gắn liền với món ăn.

Ngoài ra, người dân Huế cũng còn lưu truyền một câu thơ dí dỏm:
“Muốn ăn cơm dĩa trữ tình
Có quán Âm phủ ma rình phía sau”.
Dù có nhiều giả thuyết khác nhau, nhưng chúng đều gặp nhau ở một điểm chung: đây từng là món ăn dành cho tầng lớp bình dân, người lao động nghèo, và được bán vào những giờ khuya muộn, trong không gian thiếu ánh sáng.

