Ở Quảng Bình, lươn đồng không chỉ là một loài vật quen thuộc mà còn là biểu tượng của sự cần cù, gắn bó với đất đai. Những buổi sáng sớm, khi sương mù còn giăng lối trên cánh đồng, người nông dân Quảng Bình đã lội bùn, tay thoăn thoắt bắt từng con lươn béo mũm từ dưới lớp đất mềm. Lươn đồng ở đây không to lớn như lươn nuôi, nhưng thịt săn chắc, ngọt tự nhiên, mang theo cái vị đặc trưng của đất trời miền Trung.
Con lươn, từ những ngày lẩn khuất dưới bùn đất, được người dân nâng niu chế biến. Họ chọn những con lươn vừa tầm, lưng hồng, bụng vàng rực, làm sạch kỹ càng để không còn chút mùi tanh. Bí quyết nằm ở đôi bàn tay khéo léo: lươn được ướp cùng nghệ tươi, tiêu, ớt, và chút mắm mặn mà, rồi chiên vàng giòn trong chảo dầu sôi. Để lươn giữ được độ giòn tan mà không bị mềm khi chan nước dùng, người Quảng Bình còn khéo léo trộn thêm chút bột ngô, tạo nên lớp vỏ mỏng nhẹ, thơm lừng.

Miến lươn đồng không chỉ là món ăn, mà còn là câu chuyện về sự tỉ mỉ và tình yêu với ẩm thực quê hương. Nước dùng được ninh từ xương lươn và xương heo, ngọt thanh, điểm thêm chút gừng, hành phi, và rau răm thơm nồng. Miến dong mềm mượt, thấm đẫm nước dùng, hòa quyện cùng thịt lươn giòn rụm, tạo nên một bản giao hưởng hương vị khó quên.