Khi mái tóc đã điểm bạc, khi những năm tháng chiến tranh dần lùi xa, Đại tướng bắt đầu nghĩ về nơi mình sẽ trở về. Người ta kể rằng, ông từng đứng lặng dưới tán cây Việt Bắc, nơi những ngày kháng chiến còn in dấu chân ông. Ông từng nhìn về phía Tây Bắc, nơi bóng hình Bác Hồ như vẫn còn đâu đó. Nhưng trong sâu thẳm trái tim, Quảng Bình - mảnh đất gió Lào cát trắng, nơi ông sinh ra và lớn lên cứ réo gọi không nguôi.

Mỗi lần về quê, đôi mắt ông sáng lên như trẻ thơ. Những con đường làng, những cánh đồng khô cằn, tất cả như ôm lấy ông, nhắc ông rằng: quê hương là nơi trái tim thuộc về. Và thế là, ông đi, ông tìm, để chọn một nơi không chỉ là chốn an nghỉ, mà còn là nơi gửi gắm tình yêu đất nước.
Năm 2006, Đại tướng đặt chân đến Vũng Chùa - Đảo Yến. Không kèn không trống, chỉ có ông, biển, và những con sóng hát ru. Người con gái của ông, bà Võ Hạnh Phúc, từng kể lại rằng cha mình đứng đó rất lâu, nhìn ra Đảo Yến mờ xa, rồi khẽ gật đầu. Đó là khoảnh khắc ông chọn nơi này, không phải bằng lý trí, mà bằng cả trái tim.
Vũng Chùa chẳng giàu có, chẳng lộng lẫy, nhưng nó có hồn quê, có tiếng sóng dịu dàng như lời mẹ ru. Đại tướng nhìn thấy, cảm nhận được, và ông biết: đây chính là nơi ông muốn gửi lại những ngày cuối của mình, để mãi mãi hòa vào đất trời quê hương.


