Vua Đồng Khánh, húy Nguyễn Phúc Ưng Đường (tên gọi khác: Ưng Kỷ), sinh năm 1864 và mất năm 1889, khi mới 25 tuổi. Ông là trưởng nam của Kiên Thái Vương Nguyễn Phúc Hồng Cai – người được xem như "thân phụ của ba đế vương": Kiến Phúc, Hàm Nghi và Đồng Khánh. Người xứ Huế từng truyền nhau câu ca dao đầy xót xa: “Một nhà sinh đặng ba vua, vua còn, vua mất, vua thua chạy dài” – gói gọn số phận nghiệt ngã của ba anh em: Kiến Phúc yểu mệnh, Hàm Nghi lưu vong chống Pháp, còn Đồng Khánh thì lên ngôi nhờ sự hậu thuẫn của chính thực dân Pháp, sau biến cố Cần Vương do Hàm Nghi khởi xướng.

Đồng Khánh chính thức đăng quang năm 1885, trị vì hơn ba năm trong giai đoạn triều Nguyễn suy yếu và lệ thuộc. Sử sách thường gọi ông là vị vua thân Pháp, bởi trọng tâm trị vì nghiêng về ổn định triều chính và xây dựng một số công trình văn hóa, hơn là tiếp tục kháng cự. Thế nhưng cuộc đời ngắn ngủi của ông lại chất chứa nhiều bi kịch: từ tuổi thơ được nuôi dưỡng trong hoàng cung dưới sự bảo trợ của bác ruột – vua Tự Đức, cho đến cái chết đột ngột vì bệnh nặng khi tuổi đời còn quá trẻ. Ít người biết rằng, bên cạnh vai trò đế vương, Đồng Khánh còn là một nghệ sĩ tài hoa: ông yêu thích vẽ tranh, và một tác phẩm ký tên Ưng Mông – bức họa Đại Nội Huế – đã từng xuất hiện trong phiên đấu giá của Sotheby’s, hé lộ phần tinh tế ít được nhắc đến trong con người vị vua bạc mệnh này.


