Hang Tám Cô nằm trong khu vực xã Tân Trạch, huyện Bố Trạch, tỉnh Quảng Bình, trên con Đường 20 - Quyết Thắng, nơi mà trước kia, những chiếc máy bay của quân đội Hoa Kỳ đã không ngừng oanh tạc, nhằm cắt đứt con đường huyết mạch này. Con đường này dài 125 km, nối liền từ Phong Nha (Quảng Bình) đến Aky, Ta Lê, Phulanhich (Lào), đã trở thành tuyến đường huyết mạch để vận chuyển vũ khí, lương thực, xăng dầu cho chiến trường miền Nam trong những năm chiến tranh. Chính vì vậy, những chiến sĩ thanh niên xung phong làm nhiệm vụ đã phải đối mặt với hiểm nguy mỗi ngày.

Được Đoàn 559 bổ sung vào Đội Thanh niên xung phong 25, Ban xây dựng 67 từ tháng 6/1971, họ đã nỗ lực không ngừng, gánh vác trọng trách nối liền mạch chiến tranh, phá bom, bảo vệ tuyến đường, giúp đoàn xe quân sự chở vũ khí vượt qua vùng chiến sự. Ngày 14/11/1972, tiếng bom Mỹ gầm rú trên bầu trời Quảng Bình, đánh thẳng vào tuyến đường huyết mạch chi viện cho chiến trường miền Nam. Tám thanh niên xung phong thuộc Đại đội 217, Đội TNXP 25, khi ấy đang miệt mài san lấp hố bom, quyết giữ thông tuyến đường cho đoàn xe quân sự. Khi tiếng còi báo động vang lên, họ vội vã chạy vào một hang đá ven đường để tránh bom. Nhưng rồi định mệnh nghiệt ngã ập đến – một tảng đá khổng lồ sập xuống, bịt kín cửa hang, nhấn chìm những trái tim trẻ tuổi trong bóng tối và nỗi tuyệt vọng.
Đồng đội của họ đã chiến đấu với thời gian, với bom đạn để tìm cách cứu người. Người ta đã cố gắng kéo hòn đá bằng những chiếc xe xích, đã cẩn thận luồn ống tuy ô để đưa cháo loãng qua khe hở, để níu giữ lấy sự sống. Và khi nghe thấy tiếng kêu yếu ớt vọng ra từ trong hang, "Cứu các em với!", tất cả đều đau đớn đến quặn lòng. Những đôi tay chai sạn vì cuốc xẻng, vì bom đạn đã đào bới suốt nhiều ngày đêm, nhưng tất cả đều vô vọng. Ngày thứ 9, tiếng kêu lịm dần rồi tắt hẳn. Hang đá ấy đã trở thành nấm mồ chung của tám con người, tuổi đời chỉ mới mười tám đôi mươi.

Mãi đến năm 1996, khi đất nước đã thanh bình, lực lượng tìm kiếm mới có thể phá hòn đá chắn lối, đưa hài cốt của tám người con Thanh Hóa về với quê hương. Một nhà bia tưởng niệm đã được dựng lên ngay tại cửa hang, như một lời tri ân muộn màng nhưng đầy thiêng liêng.Mỗi năm, hàng ngàn lượt khách thập phương dừng chân nơi đây, lặng người trước khói hương nghi ngút, trước những dòng chữ khắc ghi một thời bi tráng.

