Chùa Thánh Duyên Huế, còn gọi là chùa Túy Vân, gắn liền với quá trình mở mang bờ cõi và sự phát triển Phật giáo dưới thời chúa Nguyễn. Khởi dựng từ nửa sau thế kỷ XVII dưới thời chúa Nguyễn Phúc Tần, ban đầu chùa chỉ là một am nhỏ để tăng sĩ tu hành. Đến năm 1692, chúa Nguyễn Phúc Thái cho mở rộng và đặt tên Thánh Duyên, với ý nghĩa gợi nhắc đến “duyên lành thánh thiện”.
Trải qua nhiều lần trùng tu, đặc biệt vào năm 1741, chùa trở thành trung tâm Phật giáo quan trọng của vùng Thuận Hóa. Nhưng đến năm 1861, chiến tranh đã thiêu rụi toàn bộ công trình. Bảy năm sau, nhờ sự hỗ trợ của triều đình, chùa được dựng lại trên núi Túy Vân với quy mô rộng lớn hơn. Từ đó, chùa giữ vai trò quan trọng trong đời sống tôn giáo và văn hóa của xứ Huế.

Được công nhận là Di tích lịch sử – văn hóa cấp Quốc gia từ năm 1996, Chùa Thánh Duyên hiện là một trong bốn quốc tự nổi tiếng của Huế, cùng với Thiên Mụ, Diệu Đế và Từ Đàm. Hơn 300 năm tồn tại đã biến nơi đây thành chứng nhân cho sự bền bỉ của Phật giáo, đồng thời phản ánh hành trình lịch sử và văn hóa đặc sắc của cố đô.

