Đình làng Hải Châu không chỉ là một công trình kiến trúc cổ kính mà còn là chứng nhân lặng lẽ của hành trình hình thành và phát triển Đà Nẵng. Ngôi đình được dựng vào năm 1806 (niên hiệu Gia Long thứ 5), ban đầu để thờ Thành Hoàng làng cùng các bậc tiền hiền, hậu hiền những người đã đặt nền móng cho làng Hải Châu xưa. Cộng đồng dân cư nơi đây chủ yếu là hậu duệ của 42 – 43 chư phái tộc họ từ huyện Tĩnh Gia, tỉnh Thanh Hóa, theo bước chân vua Lê Thánh Tông vào Nam khai khẩn đất mới năm 1471, lập nên ngôi làng trù phú bên bờ sông Hàn.

Trải qua nhiều biến động, Đình làng Hải Châu đã được di dời và trùng tu nhiều lần nhưng vẫn giữ được nét xưa. Năm 1858, đình bị phá hủy do chiến tranh và được xây dựng lại vào năm 1860 tại khu vực nay là Đại học Kỹ thuật Y Dược Đà Nẵng. Đến giai đoạn 1903 – 1904, do dịch bệnh và yêu cầu quy hoạch của chính quyền thực dân, đình được chuyển về số 42 (nay là K48/46) đường Phan Châu Trinh, phường Hải Châu, nơi vẫn tồn tại cho đến nay. Bên trong đình còn lưu giữ nhiều hoành phi, liễn đối bằng chữ Hán sơn son thếp vàng, có niên đại hàng trăm năm. Nhờ giá trị về kiến trúc, lịch sử và tâm linh, công trình này đã được Bộ Văn hóa – Thông tin xếp hạng là Di tích lịch sử – văn hóa cấp quốc gia vào năm 2001.


