Thành Cổ Đồng Hới (Định Bắc Trường Thành), một di tích lịch sử và kiến trúc quân sự quan trọng tọa lạc tại trung tâm thành phố Đồng Hới, tỉnh Quảng Bình. Với vị trí chiến lược độc đáo, nơi đây không chỉ là một chốt chặn trên con đường huyết mạch xuyên Việt mà còn gắn liền với nhiều sự kiện lịch sử hào hùng của dân tộc.
Vị trí địa lý
Thành Đồng Hới nằm ở vị trí đắc địa, gần biển (cách cửa biển Nhật Lệ khoảng 1.500m) và được bao bọc bởi sông Nhật Lệ ở phía Đông, rừng núi ở phía Tây. Thành Đồng thuộc phường Hải Đình, trung tâm thị xã Đồng Hới (nay là thành phố Đồng Hới).

Kiến trúc
Thành được khởi công xây dựng bằng đất vào năm 1812 (năm Gia Long thứ 16), trên nền cũ của lũy Trấn Ninh (lũy Đào Duy Từ năm 1631) và đồn Động Hải (năm 1774). Đến năm 1824, dưới thời vua Minh Mạng, thành được xây lại bằng gạch theo thiết kế của một sĩ quan người Pháp, mang kiến trúc quân sự kiểu vô băng độc đáo.
Đặc trưng của Thành Đồng Hới là hình múi khế với 4 múi to và 4 múi nhỏ, các múi nhỏ hướng về Tây Nam – Đông Bắc và Tây Bắc – Đông Nam. Chu vi thành là 465 trượng (1.860m), cao 1 trượng (4m), mặt thành rộng 1m35 và móng thành dày 2m. Mặt chính của thành quay về hướng Tây.
Thành có 3 cổng lớn ở các hướng Bắc, Nam, Đông, mỗi cổng đều có vọng canh 8 mái. Cổng thành được xây uốn cong kiểu tam quan, thông ra ngoài bằng cầu gạch kiểu vòm cuốn duyên dáng. Bao quanh thành là hào rộng 7 trượng (28m), hiện nay còn khoảng 15m − 20m. Phần đất đắp phụ phía trong thành, dày 3 trượng (12m), nay còn lại rất ít dấu tích.
Vật liệu xây dựng chính là gạch vồ nung ở nhiệt độ cao, có hai loại kích thước: 0,3×0,3×0,06m và 0,28×0,14×0,06m. Vữa xây là hỗn hợp mật mía trộn cát, không trát tô bên ngoài. Các đầu múi khế của thành là các vọng lâu, đồng thời là sở chỉ huy trực tiếp trong các cuộc chiến đấu. Năm 1842, vua Thiệu Trị đã ra lệnh tu sửa lại thành và các lũy cũ kiên cố hơn.

