Người Vân Kiều luôn ưu tiên những vị trí đắc địa để cất dựng nhà sàn, đó là nơi lưng tựa vào núi và mặt hướng ra khe suối. Núi đồi được xem như bức bình phong vững chãi che chắn bão tố, trong khi khe suối mang ý nghĩa điều tiết và sinh sôi. Tuy nhiên, việc chọn đất không chỉ dừng lại ở yếu tố địa lý mà còn được kiểm chứng qua một nghi thức tâm linh đặc biệt.

Sau khi tìm được miếng đất ưng ý, gia chủ sẽ dùng 8 hạt gạo nếp thơm, tượng trưng cho 8 cột cái của ngôi nhà sàn, bỏ vào một đoạn ống nứa rồi chôn xuống đất ba ngày. Công việc này đòi hỏi sự cẩn mật và lòng thành tâm cao độ. Nếu sau ba ngày, gạo vẫn còn nguyên vẹn, gia chủ được phép dựng nhà. Ngược lại, nếu gạo bị sứt vỡ hoặc mất mát, họ bắt buộc phải tìm một địa điểm khác. Đặc biệt, người Vân Kiều kiêng kỵ nhất việc làm nhà ngoảnh mặt ra hướng Tây, bởi họ quan niệm đây là hướng của ma quỷ, hướng để chôn cất người chết.
Đối với việc quy hoạch làng bản, nếu bản quần tụ dọc sông suối, nhà sàn sẽ được dựng theo thứ tự hộ trước, hộ sau ngay hàng thẳng lối. Còn ở những vùng đất bằng phẳng, ưu tiên hàng đầu là chọn nền đất cao ráo nhất để xây nhà cộng đồng, sau đó dân bản sẽ sống quây quần thành vòng tròn xung quanh. Tương tự như người Kinh, đồng bào Vân Kiều cũng kiêng kỵ các nóc nhà "đấu" vào nhau.


