Làng nghề thêu ren Văn Lâm có nguồn gốc từ thời nhà Trần (thế kỷ XIII), với tuổi đời hơn 700 năm. Theo truyền thuyết và các tài liệu lịch sử, nghề thêu bắt nguồn từ bà Trần Thị Dung – vợ của Thái sư Trần Thủ Độ. Bà đã cho các cung nữ truyền dạy nghề thêu ren cung đình cho người dân làng Văn Lâm. Ban đầu, sản phẩm chủ yếu phục vụ cho các nghi thức, nghi lễ văn hóa tâm linh, như thêu quần áo đội tế, mũ nón, tàn lọng và y môn trong đình chùa, đền miếu. Điều này không chỉ giúp làng nghề phát triển mà còn gắn liền với đời sống tinh thần của cộng đồng.

Đến đầu thế kỷ XX, cụ thể là năm 1910 dưới thời Pháp thuộc, nghề thêu ren Văn Lâm bước sang một trang mới. Hai người dân làng là cụ Đinh Ngọc Hênh và Đinh Ngọc Xoan đã lên Hà Nội học nghề thêu ren (zen Jour – ren rua) từ người Pháp. Sau khi trở về, họ truyền dạy cho dân làng, kết hợp kỹ thuật truyền thống Việt Nam với phương pháp châu Âu, giúp làng nghề đa dạng hóa sản phẩm và kỹ thuật. Ngày nay, Văn Lâm là một trong những làng nghề thêu ren duy nhất tại Việt Nam còn giữ được kỹ nghệ rút sợi và đan trên sợi, một bí quyết độc đáo không máy móc nào thay thế được.
Làng nghề còn có đền thờ tổ nghề với câu đối nổi tiếng: “Mỹ nghệ hoa văn truyền hậu thế - Tài hoa cẩm tú ngưỡng tiên sinh”, thể hiện sự tôn kính đối với các bậc tiền nhân. Qua các thăng trầm lịch sử, nghề thêu ren Văn Lâm đã vượt qua nguy cơ mai một, trở thành di sản văn hóa phi vật thể được công nhận, góp phần vào sự phong phú của văn hóa cố đô Hoa Lư.


