Chẳng ai nhớ rõ nghề đi lùi này có từ khi nào. Ngay cả những bậc cao niên trong làng cũng chỉ nhớ mang máng từ thuở nhỏ đã theo cha mẹ ra biển, chia nhau mỗi người một vùng rồi lặng lẽ ngâm mình trong nước, kéo từng lượt cát dưới làn nước trong xanh. Mỗi lần kéo cào lại làm lộ ra những con ngao biển nhỏ, ghẹ con, ốc biển và cả vài chú sao biển, những món quà của biển cả dành cho những người con miền biển mặn mòi.
Nghề này không giàu, nhưng giúp họ có thêm thu nhập để ổn định cuộc sống, lo cho con cái học hành. Những cư dân nghèo ven sông Gianh như Phù Hóa, Quảng Tiên, Quảng Trung hay vùng biển Quảng Phú, Quảng Đông, Bảo Ninh vẫn ngày ngày dầm mình trong nước, đi tới đi lui giữa cái nắng gắt hay những cơn mưa rào bất chợt.

Giữa trưa nắng gay gắt, đôi khi nghe vọng lại tiếng cười đùa của họ, pha lẫn trong tiếng sóng biển rì rào. Họ tránh chỗ du khách tắm biển, tìm đến những vùng cát vắng lặng mà theo kinh nghiệm là dễ có "lộc biển". Có khi chỉ là sự may rủi, nhưng với họ, biển vẫn luôn là nguồn sống, là người bạn đồng hành từ bao đời nay.


