Có những lúc, giữa nhịp sống hối hả, ta khát khao tìm về một góc bình yên, nơi thời gian dường như ngừng trôi. Làng cổ Bích La – ẩn mình bên bờ sông Thạch Hãn, chính là chốn dừng chân ấy. Dưới tán cây si rợp bóng, mái ngói rêu phong hé lộ câu chuyện ngàn năm, mùi hương cốm xanh và khói bếp lững lờ đưa ta ngược dòng ký ức.
Mỗi bước chân qua con ngõ lát đá cũ kỹ, tiếng lá khẽ xào xạc như lời thì thầm của tổ tiên, kể về một thời lúa chín đầy đồng, trầm mặc đình làng và tiếng mõ chùa tinh khôi. Ánh nắng chiều tà nhuộm lên mái ngói gạch đỏ thêm phần hoài niệm, như bức tranh thủy mặc mờ ảo trong nỗi nhớ. Về với Bích La, lòng ta nhẹ tênh như cánh diều buông, tìm thấy ở đây hơi thở của quá khứ, sự bình yên của tâm hồn và nguồn cảm hứng bất tận cho những kẻ mộng mơ. Một chuyến đi không chỉ để ngắm nhìn, mà còn để lắng nghe, để hoài cổ và yêu trọn vẹn những giá trị xưa cũ.
