Trước năm 1959, cuộc sống của người Rục gần như tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Họ sống như những người săn bắt hái lượm thực thụ, dựa vào rừng để tìm kiếm thức ăn. Hàng ngày, họ lên rừng hái bột cây đoác, bắt cá suối, săn bắt những con thú nhỏ để duy trì cuộc sống. Cái ăn của họ là những gì thiên nhiên ban tặng, không phải mua bán, trao đổi.
Người Rục không có tên tộc riêng, không có khái niệm về dân tộc hay quốc gia. Khi được phát hiện và định cư, họ mới bắt đầu làm quen với cái tên "Việt Nam" mà người ta nói cho họ nghe. Cuộc sống trong hang động khép kín, họ ngủ đứng vì tin rằng như thế sẽ tránh được ma quỷ, thú dữ. Trong nhận thức của họ, ma thuật có sức mạnh to lớn, có thể xua đuổi những điều xấu, bảo vệ phụ nữ khỏi mang thai ngoài ý muốn hay ngăn chặn thú dữ. Lời nguyền, câu thần chú là những gì họ tin tưởng và gìn giữ.
Những người lính biên phòng Cà Xèng khi phát hiện ra người Rục đã phải mất nhiều tháng trời để thuyết phục, giải thích, mới có thể đưa 11 hộ gia đình với 34 người Rục đầu tiên rời khỏi hang đá, xuống thung lũng Rục Làn ở xã Thượng Hóa, huyện Minh Hóa để định cư. Khi ấy, rời bỏ hang đá quen thuộc để xuống đồng bằng, dựng lều, trỉa đậu, trồng ngô không hề dễ dàng với họ. Những ánh mắt hoang mang, e ngại của người Rục trước thế giới rộng lớn bên ngoài dường như vẫn còn vương vấn mãi trong lòng những người lính đã từng giúp đỡ họ. Ảnh

Cuộc sống trong hang đá của người Rục trước đây không phải chỉ là những thiếu thốn vật chất, mà còn là sự cách biệt gần như tuyệt đối với xã hội bên ngoài. Họ không biết đến tiền bạc, không hiểu khái niệm về "nhà nước", không có sự giao thương hay tiếp xúc với bất kỳ ai ngoài chính mình. Người Rục từng được gọi là "người hang động", cái tên dân dã nhưng cũng chất chứa biết bao câu chuyện buồn vui của một tộc người nhỏ bé giữa lòng núi rừng Quảng Bình.



