Ở Quảng Bình, những khu vực có sóng điện thoại ổn định thường tập trung ở các thị trấn, khu vực đông dân cư hoặc các điểm du lịch phát triển như ở Phong Nha, biển Nhật Lệ. Tuy nhiên, khi rời xa các khu vực này, đi sâu vào những vùng rừng núi, hang động hùng vĩ hay những bản làng nhỏ bé giữa thung lũng, tín hiệu điện thoại dần mất hút.
Du khách khi đến những điểm du lịch xa xôi như Hang Sơn Đoòng, Hang Én, hay các bản làng người Rục, Chứt, đều được cảnh báo trước về việc khó bắt sóng. Trong những chuyến trekking dài ngày, việc liên lạc đôi khi trở thành điều không tưởng. Lúc này, chiếc điện thoại chỉ còn là chiếc máy ảnh để ghi lại vẻ đẹp của thiên nhiên, những khoảnh khắc hoang sơ, thuần khiết của đất trời.

Việc không có sóng điện thoại đôi khi gây bất tiện, nhất là khi cần tra cứu bản đồ, liên lạc khẩn cấp hay chia sẻ trải nghiệm tức thời trên mạng xã hội. Nhưng đồng thời, sự “đứt gãy kết nối” này cũng mang đến cơ hội để du khách thực sự sống trong khoảnh khắc hiện tại. Không còn phải bận lòng với thông báo liên tục, không cần check-in hay cập nhật trạng thái, chỉ còn lại chính mình, thiên nhiên và những người đồng hành.
Đối với người dân bản địa, không có sóng điện thoại không phải là điều quá xa lạ. Họ đã quen với việc sống gần rừng, nghe tiếng chim hót gọi nhau thay cho tiếng chuông điện thoại. Cuộc sống của họ vẫn mộc mạc, gắn bó với rừng núi, với những câu chuyện kể bên bếp lửa mỗi chiều tà. Có lẽ, đối với họ, mất sóng điện thoại không phải là điều đáng lo, mà là một phần tất yếu của cuộc sống giữa thiên nhiên hoang sơ.

