Ngày xưa, trong cuốn “Ô Châu cận lục” của Dương Văn An, dấu mốc lịch sử của làng xã Sơn Trạch được ghi lại từ cách đây đã 465 năm. Vùng đất này là nơi khai sinh của bốn làng cổ: Cù Lạc, Phong Nha, Xuân Sơn và Gia Tịnh, mỗi cái tên là một tiếng vọng của quá khứ, in sâu trong ký ức người dân nơi đây.
Làng Phong Nha thuở ấy còn được gọi là làng Chùa Nghe, bởi lẽ mỗi khi trời nổi sấm, người dân lại nghe âm thanh vọng ra từ lòng hang sâu như lời thì thầm linh thiêng của núi rừng. Ngôi làng nhỏ bé nằm nép dưới chân núi, như một đứa trẻ an giấc trong vòng tay mẹ đại ngàn. Những con đường đất đỏ chạy ngoằn ngoèo qua các triền đồi, mùa nắng bụi tung mù trời, mùa mưa biến thành suối lầy lội, dẫn lối đến những mái nhà tranh lợp lá đơn sơ, ẩn mình trong lặng lẽ.
Dòng sông Son vẫn trôi, mang theo tiếng cười của lũ trẻ, câu hò vọng vang từ những người lái đò, cùng những giấc mơ còn dang dở, chưa kịp đặt tên. Đời sống khi ấy còn gian nan, nhiều người dân lặng lẽ rời quê đi làm ăn xa, hoặc lên rừng tìm trầm, đào vàng giữa hiểm nguy rình rập. Động Phong Nha – viên ngọc ngủ quên trong lòng đất khi ấy vẫn chưa lộ rõ vẻ kiêu sa. Bóng tối là người bạn đồng hành của những khối thạch nhũ lấp lánh, như những giọt lệ lặng thầm của trời đất. Chỉ có ánh đèn dầu leo lét, hiếm hoi lắm mới có vài lữ khách tò mò đến rồi đi, để lại Phong Nha với vẻ đẹp huyền bí, như một khúc nhạc không lời giữa rừng sâu. Ngày ấy, Phong Nha chẳng khác gì một bài thơ chưa được viết, còn dang dở chờ bàn tay vận mệnh gọi tên.





