Năm 1631, dưới triều Chúa Nguyễn Phúc Nguyên, Quảng Bình Quan được dựng lên bởi Đào Duy Từ, bậc quân sư lỗi lạc đã để lại dấu ấn không chỉ trong quân sự mà còn trong văn hóa Việt Nam. Là một phần của hệ thống Lũy Thầy trải dài 30km, Quảng Bình Quan án ngữ con đường thiên lý Bắc - Nam, trở thành lá chắn thép bảo vệ Đàng Trong trước những cuộc Nam tiến của quân Trịnh. Trong suốt cuộc chiến Trịnh - Nguyễn (1627–1672), cánh cổng này đã hiên ngang đối đầu bảy cuộc tấn công lớn, giữ vững biên giới phía Bắc của chúa Nguyễn suốt hơn một thế kỷ.

Ban đầu, Quảng Bình Quan chỉ là một công trình bằng đất, giản đơn nhưng mang sức mạnh của ý chí. Đến năm 1825, vua Minh Mạng cho trùng tu, thay đất bằng những viên gạch nung đỏ rực, dựng thêm tháp canh cao vút, biến nó thành biểu tượng của sự trường tồn. Hình ảnh Quảng Bình Quan được đúc nổi trên Nghi Đỉnh tại Tử Cấm Thành Huế, như một lời khẳng định rằng đây không chỉ là một công trình quân sự, mà còn là một di sản văn hóa bất diệt.
Nhưng lịch sử không chỉ là những ngày vinh quang. Quảng Bình Quan đã phải chịu đựng những vết thương sâu sắc: năm 1954, quân Pháp rút lui phá nổ cầu vòm và cổng thành; năm 1965, bom Mỹ gần như xóa sổ nó trong khói lửa. Dẫu vậy, như một ẩn dụ cho chính con người Việt Nam, Quảng Bình Quan đã được dựng lại từ đống tro tàn, được phục hồi vào năm 1961, rồi tiếp tục sau năm 1965, để rồi được công nhận là Di tích Quốc gia năm 1992.


