Làng Sình, hay còn gọi là làng Lại Ân, thuộc xã Phú Mậu, huyện Phú Vang, tỉnh Thừa Thiên Huế, nằm cách trung tâm thành phố Huế khoảng 9-10km về phía Đông Bắc. Tọa lạc bên dòng sông Hương thơ mộng, gần ngã ba hợp lưu với sông Bồ, làng Sình từ thế kỷ 16 đã là một trung tâm giao thương sầm uất, nơi hội tụ các giá trị văn hóa và tín ngưỡng độc đáo. Nghề làm tranh mộc bản ở đây ra đời từ thời Trịnh – Nguyễn, khi ông Kỳ Hữu Hòa, một người di cư từ miền Bắc, mang theo kỹ thuật làm tranh giấy để mưu sinh, từ đó đặt nền móng cho dòng tranh dân gian đặc sắc này.

Tranh làng Sình ra đời cách đây hơn 450 năm, ban đầu phục vụ nhu cầu tín ngưỡng, đặc biệt là trong các nghi lễ cúng bái, cầu an, giải hạn. Không giống như tranh Đông Hồ hay tranh Hàng Trống với mục đích trang trí hoặc chơi Tết, tranh làng Sình mang đậm tính tâm linh, thường được sử dụng trong các lễ cúng và sau đó hóa vàng để gửi đến tổ tiên. Qua thời gian, dù trải qua nhiều thăng trầm, đặc biệt là giai đoạn mai một sau năm 1945 và bị cấm vào những năm 1970, tranh làng Sình đã được hồi sinh nhờ sự nỗ lực của các nghệ nhân, đặc biệt là nghệ nhân Kỳ Hữu Phước – truyền nhân đời thứ 9 của nghề.


