Không ai biết chính xác hát ru bắt nguồn từ khi nào, chỉ biết rằng đó là dòng chảy âm nhạc truyền đời, từ đồng bằng tới miền núi, từ miền xuôi tới miền ngược. Dù giàu hay nghèo, sang hay hèn, những lời ru ngọt ngào luôn hiện diện bên cánh võng đong đưa, vành nôi êm ả cùng vòng tay âu yếm của mẹ. Ở Quảng Trị, mảnh đất từng oằn mình trong lửa đạn chiến tranh, hát ru không chỉ là nét đẹp văn hóa mà còn là biểu tượng của sức sống và tình người.
Những câu hát ru nơi đây chất chứa âm hưởng dân ca Trung Bộ, nhẹ nhàng, sâu lắng, dễ dàng đưa con trẻ vào giấc ngủ êm đềm và đưa người lớn trở về với miền ký ức xa xăm. Hát ru Quảng Trị không đơn thuần là lời ru con ngủ, mà còn là cách những người mẹ, người bà gửi gắm tình yêu quê hương, lòng tự hào dân tộc và những bài học nhân sinh đầy nhân ái.
Giai điệu ấy thường vang lên trong khoảnh khắc rất đỗi đời thường: dưới mái nhà tranh bên chiếc võng nhẹ đung đưa, trong ánh trăng lặng lẽ soi bóng bên dòng Thạch Hãn, hay giữa chiều tà bình yên nơi làng quê. Những lời ru không chỉ giúp trẻ ngủ ngoan, mà còn là phương tiện nuôi dưỡng tâm hồn, truyền dạy đạo lý, và khơi dậy trong mỗi người tình yêu sâu sắc với cội nguồn quê hương đất nước.


