Chùa Phước Duyên Huế khởi nguyên từ thảo am Ốc Tiêu Tự, một cổ tự xuất hiện từ thế kỷ XV, gắn liền với những thăng trầm của vùng đất An Ninh xưa. Theo sử liệu, khu đất dựng chùa vốn thuộc làng An Ninh, xã Hương Long (nay là phường Hương Long, TP. Huế), rộng khoảng 8 sào Trung Việt, tức gần 4.000m². Đến năm Mậu Tý (1948), Hòa thượng Tâm Ưng Đảnh Lễ (1918 – 1968), một bậc cao tăng nổi tiếng với hạnh nguyện hoằng pháp, đã kiến tạo nên ngôi chùa uy nghi như hiện nay, biến nơi đây thành chốn tu hành thanh tịnh giữa lòng cố đô.
Trải qua nhiều thập kỷ, chùa Phước Duyên vẫn sáng mãi ngọn đèn Phật pháp, được kế thừa và gìn giữ bởi nhiều thế hệ trụ trì. Sau Hòa thượng Tâm Ưng, các vị kế nhiệm như Hòa thượng Thích Đạo Tri tiếp tục trùng tu, mở rộng, đưa chùa trở thành một trong những tự viện quan trọng của Giáo hội Phật giáo Việt Nam tại Thừa Thiên Huế. Trong những năm tháng kháng chiến khốc liệt, ngôi chùa còn là điểm tựa tinh thần, chốn nương náu cho bao Phật tử và dân làng, thể hiện trọn vẹn tinh thần từ bi cứu khổ của đạo Phật.


