Thánh địa La Vang gắn liền với sự kiện lịch sử vào năm 1798, dưới triều đại vua Cảnh Thịnh (nhà Tây Sơn), khi Công giáo bị bách hại. Theo tư liệu của Tòa Tổng Giám mục Huế, nhiều tín hữu đã chạy trốn đến vùng rừng núi La Vang để tránh sự truy bắt. Đói khát, bệnh tật và nỗi sợ hãi bủa vây, họ quây quần dưới gốc cây đa cổ thụ, dâng lên những lời cầu nguyện run rẩy. Chính trong khoảnh khắc tuyệt vọng ấy, Đức Mẹ Maria đã hiện ra, dịu dàng như người mẹ Việt Nam, an ủi, chỉ dạy họ tìm lá vằng chữa bệnh. Từ đó, La Vang trở thành “bến bờ bình an” nơi trái tim người Công giáo tìm về để cảm nhận tình yêu thiêng liêng.

Đức Mẹ La Vang được tôn kính như người mẹ hiền, luôn lắng nghe và ban ơn cho những ai cầu nguyện. Hình ảnh Đức Mẹ La Vang trong trang phục áo dài, được Đức Giáo hoàng Gioan Phaolô II công nhận năm 1998, là biểu tượng của sự giao thoa giữa Công giáo và văn hóa Việt Nam. Đó là minh chứng rằng đức tin có thể hòa quyện, tôn vinh nét đẹp truyền thống.
Tượng Đức Mẹ La Vang, được điêu khắc với áo dài truyền thống, là minh chứng cho sự giao thoa giữa Công giáo và văn hóa Việt. Điều này được khẳng định vào năm 1998, khi Đức Giáo hoàng Gioan Phaolô II công nhận mẫu tượng mang phong cách dân tộc. La Vang không chỉ là nơi linh thiêng mà còn là di tích lịch sử, lưu giữ câu chuyện về sự kiên cường của cộng đồng Công giáo Việt Nam qua các thời kỳ khó khăn.

