Nhà thờ Chính Tòa Đà Nẵng (thường gọi là Nhà thờ Con Gà) được khởi công vào tháng 2/1923 dưới sự chỉ đạo của linh mục Louis Vallet, một nhà truyền giáo người Pháp. Công trình hoàn thành vào năm 1924, trở thành nhà thờ chính tòa của Giáo phận Đà Nẵng, một trong những giáo phận lớn của miền Trung. Ban đầu, nhà thờ được xây dựng trên khu đất trống thuộc đường Rue du Musée (nay là Trần Phú) để phục vụ cộng đồng Công giáo đang phát triển ở Tourane – tên cũ của Đà Nẵng thời Pháp thuộc.
Tên gọi “Nhà thờ Con Gà” xuất phát từ bức tượng con gà hợp kim trên đỉnh tháp chuông – biểu tượng của sự sám hối và thức tỉnh trong Kinh Thánh, chứ không phải biểu tượng của nước Pháp như nhiều người lầm tưởng. Sau hơn một thế kỷ tồn tại, nhà thờ đã chứng kiến nhiều giai đoạn lịch sử, từ chiến tranh, tái thiết đến thời kỳ Đà Nẵng trở thành đô thị hiện đại. Ngày nay, nơi đây vừa là điểm sinh hoạt tôn giáo, vừa là địa danh du lịch nổi tiếng, thu hút hàng nghìn du khách mỗi năm.


