Phố cổ Bao Vinh ra đời từ đầu thế kỷ XVII, từng là một mắt xích quan trọng trong hệ thống thương cảng Thanh Hà – Bao Vinh, nơi được mệnh danh là trung tâm giao thương sầm uất bậc nhất xứ Đàng Trong. Thời kỳ ấy, Bao Vinh tấp nập thuyền buôn từ Trung Quốc, Nhật Bản, Ấn Độ, Ma Cao cho đến cả châu Âu, mang theo đủ loại hàng hóa quý hiếm: từ tơ lụa, ngà voi, gia vị, đồ gốm cho đến đồ sứ tinh xảo. Với vị trí thuận lợi bên dòng Đông Ba, bến cảng rộng tới 150m, sâu 4–8m, nơi đây từng là điểm neo đậu lý tưởng cho các đoàn thương thuyền lớn nhỏ.

Đến thế kỷ XVIII–XIX, Bao Vinh bước vào giai đoạn cực thịnh. Không chỉ nổi tiếng với hoạt động buôn bán, nơi đây còn được biết đến như trung tâm của nhiều nghề thủ công truyền thống: khảm trai, sơn mài, mộc, làm quan tài hay gạch ngói. Thế nhưng, biến cố lịch sử năm 1885 khi kinh thành Huế thất thủ đã khiến thương cảng dần suy tàn, nhường chỗ cho cảng Đông Ba trỗi dậy. Cuối thế kỷ XIX – đầu thế kỷ XX, những học giả phương Tây như R. Morineau vẫn nhắc đến Bao Vinh như “thương cảng của Huế”, nhưng ánh hào quang xưa đã lùi dần vào dĩ vãng.
Ngày nay, Bao Vinh không còn dáng vẻ phồn hoa buôn bán nhưng vẫn lưu giữ nét trầm mặc hiếm có, với những ngôi nhà cổ hơn 200 năm tuổi đứng lặng lẽ bên dòng sông. Từ một cảng thị sôi động, Bao Vinh trở thành không gian hoài niệm, ít bị thương mại hóa như Hội An hay phố cổ Hà Nội. Đến với nơi này, du khách không chỉ tìm thấy một góc Huế xưa, mà còn nghe được những câu chuyện về dòng họ Phạm những người khai khẩn và gây dựng vùng đất Bao Vinh từ thuở ban đầu.


