Như một vì sao sáng giữa bầu trời Trịnh - Nguyễn phân tranh, Nguyễn Hữu Cảnh (1650-1700) hiện lên với tài năng vượt bậc và lòng trung quân ái quốc. Sinh ra tại thôn Phước Long, xã Chương Tín, huyện Phong Lộc (nay là xã Vạn Ninh, huyện Quảng Ninh, Quảng Bình), ông là hậu duệ 9 đời của danh nhân Nguyễn Trãi, mang trong mình dòng máu hào kiệt. Từ thuở nhỏ, ông đã bộc lộ trí tuệ sắc sảo và võ nghệ siêu quần, được ví như "Hắc Hổ" oai phong lẫm liệt.
Năm 1698, dưới triều chúa Nguyễn Phúc Chu, ông được phong làm Thống suất, mang trọng trách kinh lược xứ Đồng Nai. Như người họa sĩ vẽ nên bức tranh Nam Bộ trù phú, Nguyễn Hữu Cảnh đã khai hoang đất đai, lập phủ Gia Định, thiết lập hành chính, chiêu mộ lưu dân, và hòa hợp các dân tộc Việt, Hoa, Chăm, Khmer. Công lao của ông tựa như ngọn gió thổi qua cánh đồng hoang, biến vùng đất "dưới sông sấu lội, trên rừng cọp um" thành miền đất hứa phồn vinh.

Sau khi qua đời vào năm 1700 tại Rạch Gầm (Mỹ Tho), linh cữu ông được an táng tại Cù Lao Phố (Đồng Nai), rồi được hậu duệ đưa về Quảng Bình năm 1802. Lăng mộ ông tại xã Trường Thủy, huyện Lệ Thủy, như một ngọn đèn soi sáng ký ức, nhắc nhở hậu thế về công đức của vị anh hùng dân tộc.