Quần thể Di tích Cố đô Huế được hình thành chủ yếu dưới triều Nguyễn, kéo dài từ đầu thế kỷ XIX đến nửa đầu thế kỷ XX, dựa trên nền tảng của kinh đô Phú Xuân xưa. Năm 1803, vua Gia Long – vị vua sáng lập triều Nguyễn, cho khảo sát địa thế, chọn vùng đất bên bờ sông Hương để xây dựng kinh đô mới. Chỉ hai năm sau, vào 1805, công trình Kinh thành Huế chính thức khởi công, và đến năm 1832, dưới thời vua Minh Mạng, một kinh đô phong kiến hoàn chỉnh nhất trong lịch sử Việt Nam đã ra đời.
Quá trình xây dựng trải qua nhiều đời vua, quy tụ hàng chục nghìn nhân công cùng nguồn vật liệu bản địa như gỗ lim, đá và ngói. Các công trình không chỉ mang chức năng chính trị, hành chính mà còn phản ánh sâu sắc tư tưởng “thiên – nhân hợp nhất”, tạo nên sự hòa quyện giữa kiến trúc và thiên nhiên. Trải qua hơn một thế kỷ thăng trầm, đến năm 1945 khi triều Nguyễn chấm dứt, quần thể di tích này đã chứng kiến vô số biến cố lịch sử, từ chiến tranh đến công cuộc trùng tu, bảo tồn. Ngày nay, Huế hiện lên như một chứng nhân sống động cho quyền lực và văn minh phong kiến Việt Nam ở thời kỳ đỉnh cao.


